1. Gà tơ đi học
Buổi sáng, Gà Mẹ gọi Gà Tơ:
- Con trai bé bỏng ơi, mau dậy đi học nào !
Nhưng Gà Tơ cứ nhắm tịt mắt, phụng phịu:
- Ứ ừ, con buồn ngủ lắm ! Cho con ngủ thêm một tí nữa !
Gà Mẹ dỗ dành:
- Phải dậy đi học chứ con !
Gà Tơ nói:
- Con biết chữ rồi mà: O tròn như quả trứng gà, phải không ạ !
Nói rồi, gà Tơ lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Ngày nào Gà Tơ cũng đi học muộn như thế, lúc tỉnh dậy thì các bạn Cún Bông, Vịt xám, Mèo Tam Thể đã đi học cả. Gà Mẹ đi kiếm mồi vắng, Gà Tơ lại lang thang đi chơi, không đến lớp học.
Hôm ấy, cô Gà Mái Mơ tổ chức cho cả lớp đi cắm trại. Vì Gà Tơ không đi học nên đã nhờ Vịt Xám mang giấy thông báo đi cắm trại về cho Gà Tơ. Gà Tơ cầm tờ giấy, xoay ngược, xoay xuôi nhưng chẳng hiểu gì, chỉ thấy có rất nhiều quả trứng: quả thì có râu, quả thì đội nón, quả thì lại có móc dài. Nó nghĩ: “Ôi dào, chữ thì cũng chỉ như những quả trứng thôi ! Có gì đâu mà học !” và quẳng tờ giấy đó đi.
Đến hôm đi cắm trại, cả lớp đợi mãi mà chẳng thấy Gà Tơ đến. Khi ông Mặt Trời tỏa nắng vàng rực rỡ, cả lớp mới lên đường.
Các bạn nhỏ dựng trại bên bờ hồ nước trong xanh và múa hát thật vui vẻ. Bỗng Cún Bông vểnh tai lắng nghe: hình như có tiếng ai khóc ở đâu đây…Cả lớp ùa đi tìm thì thấy Gà Tơ đang ngồi khóc thút thít bên bụi duối. Thì ra Gà Tơ đi chơi xa, bị lạc đường, không về nhà được.
Mèo Tam Thể hỏi:
- Tại sao bạn ở đây một mình ?
Cún bông hỏi:
- Chúng tớ chờ mãi, sao cậu không đi cắm trại cùng cả lớp ?
Gà Tơ đáp:
- Vì tớ…tớ không biết !
Vịt Xám nói ngay:
- Tớ đã đem giấy thông báo đi cắm trại của cô Gà Mái Mơ đến cho cậu mà!
Lúc này, Gà Tơ mới nhớ ra tờ giấy ấy. Nhưng cậu ta không biết đọc nên chẳng biết đó là tờ giấy thông báo đi cắm trại.
Gà Mơ nghĩ: “Tất cả chỉ tại mình không chịu đi học nên không biết chữ thôi!” và cảm thấy xấu hổ. Lúc đó, cô Gà Mái Mơ đến xoa đầu Gà Tơ rồi nói:
- Em chịu khó đi học rồi cũng sẽ biết đọc, biết viết như các bạn !
Gà Tơ xin lỗi cô giáo và hứa sẽ đi học thật chăm.
Từ đó trở đi, chẳng đợi mẹ phải gọi, hôm nào, Gà Tơ cũng dậy thật sớm để đi học. Cậu ta còn sợ bạn nào ngủ quên không đến lớp nên sáng nào cũng gáy “Ò ó o” để gọi các bạn cùng dậy nữa.
2. Thỏ trắng và hành trình học
Một buổi sáng trời trong xanh, Thỏ trắng mặc chiếc áo mới tung tăng đến trường. Cậu được mẹ đưa vào lớp của cô giáo Hoạ Mi.
- Chào cả lớp! - Thỏ trắng vừa nói vừa nhún nhảy đôi chân
- Chào Thỏ trắng! Cả lớp đồng thanh nói.
Mẹ Thỏ trắng gật đầu chào cô giáo rồi vội vã bước ra khỏi lớp. Thỏ trắng kêu to:
- Mẹ đứng lại!
Rồi cậu chạy đến đưa tay ngăn không cho mẹ đi. Cô giáo Hoạ Mi đến gần, vỗ về Thỏ trắng:
- Nào, mình sẽ cùng mẹ vào lớp để xem các bạn nhảy múa nhé!
Cô nhìn mẹ Thỏ trắng, ra dấu mời bà cùng vào. Thỏ trắng nhanh nhẹn chạy đến chọn ngay một vị trí ngồi cạnh Sóc nâu và kéo mẹ cùng ngồi.
- Vâng, mời chị ngồi phía sau để xem các cháu học! Cô Hoạ Mi vui vẻ nói.
Cô đến bên cây đàn để ở góc phòng, tiếng nhạc nổi lên. Các bạn trong lớp say sưa hát và còn cầm tay nhau nhảy múa. Đôi chân Thỏ trắng nhún theo điệu nhạc, cậu cũng muốn hoà vào các bạn nhưng đôi chân vẫn chưa nghe lời cậu. Bạn Sóc chạy đến rủ Thỏ trắng:
- Mình cùng chơi chung nhé!
Sóc cầm tay Thỏ trắng đưa ra vòng tròn đến bên các bạn. Thỏ trắng vừa nhún nhảy vừa hát nho nhỏ và dần hòa nhịp cùng các bạn. Thỏ trắng cảm thấy rất vui.
Ngày thứ hai, Thỏ trắng rụt rè nhìn vào lớp xem có Sóc nâu không. Khi thấy Sóc nâu đang chăm sóc một chậu cây cảnh trong lớp, cậu đến gần và nói:
- Mình cùng làm nhé!
Hai bạn say sưa làm nhiệm vụ trực nhật. Có tiếng kêu 'Thỏ trắng đâu?' Cậu ngước lên, tay vung vẩy làm cho chậu cây rơi khỏi kệ và một tiếng 'xoảng'. Chậu cảnh bị vỡ rồi. Thỏ trắng sợ quá, khóc oà lên...
Cô giáo Hoạ Mi nghe tiếng khóc liền chạy đến hỏi:
- Có chuyện gì thế? Sao Thỏ trắng lại khóc?
Sóc nói:
- Con lỡ tay làm vỡ chậu cây, bạn sợ nên khóc, cô ạ!
Cô giáo bảo:
Các cháu hãy mang chậu cây ra vườn trồng lại, còn chiếc chậu vỡ cô sẽ mang bỏ đi nhé!
Hai bạn nhanh nhẹn cùng làm. Thỏ trắng nhìn Sóc với đôi mắt ngấn lệ:
- Cám ơn bạn nhé!
Chiều về nhà, Thỏ đến bên mẹ và thủ thỉ câu chuyện sáng nay. Mẹ bảo:
- Ngày mai con hãy nói với cô giáo điều bí mật này nhé!
Thỏ bảo:
- Con không dám đâu mẹ ạ!
Thỏ mẹ vẫn nhẹ nhàng:
- Con phải dũng cảm lên. Biết lỗi và nhận lỗi con sẽ tự tin hơn ngay.
Sáng hôm sau, Thỏ trắng đến trường với khuôn mặt lo âu. Câu rụt rè đến bên cô giáo:
- Thưa cô, con đã lỡ tay là vỡ chậu hoa!
Cô Hoạ Mi nhìn Thỏ, ngạc nhiên:
- Thì ra không phải Sóc nâu làm vỡ à?
Thỏ trắng bật khóc:
- Là tại con ạ, con sợ lắm!
Cô Họa mi ôm Thỏ trắng vào lòng và nói :
- Không, con rất ngoan. Cô có phần quà này cho con.
Thỏ hỏi:
- Con được quà ư ?
Cô Họa Mi cười và đưa ra một chiếc hộp vuông vắn. Cô bảo:
- Thỏ hãy mở ra đi !
Thỏ lúng túng, mở mãi chưa được. Sóc nâu đến bên:
- Mình giúp bạn nhé !
Sóc mở nắp hộp quà. Trong đó là một chiếc chậu xinh xắn. Chúng reo lên:
- Thích thật, chúng con sẽ gieo hạt, trồng cây cô nhé !
Nói rồi, chúng cầm tay nhau chạy ra vườn trường cùng các bạn chăm sóc vườn cây của lớp. Kể từ hôm nay, Thỏ trắng ngày nào cũng mong ước đến trường để được học và khám phá bao điều mới lạ. Đến lớp, Thỏ trắng còn có bạn bè và cô giáo Họa Mi thật đáng yêu. Thỏ trắng đi học ngoan lắm đấy!
Lớp mẫu giáo của Hà có thêm bạn mới tên là Hoa. Cả lớp xì xào, chỉ chỏ vào bàn tay trái của bạn ấy.
Kỳ lạ lắm, thật đấy!” – Tí sún thì thầm với Hà như thế. Hà vờ đi uống nước rồi liếc nhìn. Ừ, mà lạ thật. Mấy ngón tay của bạn ấy quắp lại, bé tẹo.
Đến lúc nghỉ trưa, cả lớp đùn đẩy nhau không ai chịu nằm cạnh Hoa. Cuối cùng Tí sún bảo:
-Oẳn tù tì, ai thua thì phải nằm cạnh bạn mới nhé!
Hà thua, Hoa nằm ngoài cùng rồi đến Hà. Các bạn đã ngủ khi nào, nhưng Hà không sao ngủ được. Hà hé mắt nhìn sang Hoa đang nằm im bên cạnh. Hàng mi bạn ấy khe khẽ động đậy. Bạn ấy cũng chưa ngủ. Bàn tay bị tật giấu chặt vào trong lòng. Nước mắt lặng lẽ chảy xuống chiếc gối bông.
Buổi chiều, cô giáo dạy cả lớp tập múa:
– Các giơ tay ra phía trước nào!
Hoa lúng túng rồi mếu máo:
– Thưa cô con không múa được !
Cả lớp nhìn về phía bạn mới. Hoa chợt ngồi thụp xuống sàn, giấu bàn tay trái vào lòng và òa khóc nức nở. Cô giáo bước lại ôm Hoa vào lòng:
– Nín đi con, cô thương!
Rồi cô nghẹn ngào nói:
– Cô đã tận mắt nhìn bàn tay tật nguyền của bạn Hoa biết trông em và nấu cơm đỡ mẹ. Cô nghĩ, bàn tay ngoan ấy phải được cả lớp yêu thương chứ! Chỉ những bàn tay lười, bàn tay bẩn không rửa mới là bàn tay xấu và đáng chê cười thôi, có phải không các con?
Nghe cô nói, Hà thấy thương Hoa quá. Hà nhớ lại những giọt nước mắt của Hoa buổi trưa. Thế là Hà chạy lại nắm tay Hoa:
– Tớ là Hà !
Cô giáo mỉm cười:
– Hà ngoan lắm!
Các bạn khác cũng lần lượt xúm lại:
– Tớ là Dung.
– Tớ là Phương.
Tí sún thấy vậy vội chen vào:
– Còn tớ là Tí sún. Hoa ơi, tí nữa chúng mình chơi trò chơi em bé ăn bột nhé!
Cô giáo gật đầu:
– Có thế chứ! Bạn bè trong lớp như con một nhà, các con phải biết yêu thương đòan kết thì cô mới vui.
4. Ai lớn nhất, ai bé nhất?
Các bạn số 1, số 2, số 3 …. Số 10 mọi ngày vẫn chơi vui vẻ với nhau. Thế mà hôm nay các bạn lại cãi nhau ầm ĩ cả lên. Số 1 bảo:
- Từ nay, các cậu phải gọi tớ là anh.
- Sao lại thế? Cả bọn cùng hỏi
Số 1 bảo:
- Vì tớ sinh ra đầu tiên mà.
Nghe thế, số 2 liền nói:
- Cậu mà lớn nhẩt à, có mà bé nhất thì có, chính tớ mới lớn nhất đấy!
Nghe số 2 nói thế, số 3, số 4, số 5 đều lên tiếng:
- Hừ, chúng tớ mới là lớn nhất.
Số 6 liền gắt gỏng:
- Tớ mới là lớn nhất.
Thế rồi cả bọn cứ nhao nhao lên, ai cũng bảo mình là lớn nhất. Các con số cãi nhau một lúc thì số 7 lên tiếng:
- Hay chúng mình đi hỏi chị Bé xem sao.
- Đúng đấy! Tất cả đồng thanh đáp.
Thế rồi cả bọn kéo nhau đến nhà chị Bé. Vừa đến nơi, số 9 đã gọi to:
- Chị bé ơi!
Chị bé cất tiếng hỏi:
- Có chuyện gì thế, những con số đáng yêu?
- Chị bé ơi! Chị hãy nói cho chúng em biết trong số chúng em, số nào lớn nhất, số nào bé nhất?
Chị bé suy nghĩ một lúc rồi lấy que tính ra chia làm hai phần, một phần có 9 que tính, một phần có 10 que tính. Chị bé hỏi:
- Phần nào có nhiều que tính hơn?
Các số cùng đáp:
- 10 que tính nhiều hơn.
Chị bé đáp:
- Đúng rồi! 10 que tính tương ứng với số 10 đấy! Như vậy 10 lớn hơn 9, 9 lớn hơn 8, 8 lớn hơn 7 …. Và 2 lớn hơn 1. Thế nào, các em đã hết thắc mắc chưa?
Lập tức số 10 reo lên:
- Tớ lớn nhất, tớ lớn nhất!
Còn số 1 lúc này buồn bã và công nhận:
- Như vậy tớ là nhỏ nhất.
Số 10 an ủi:
- Đừng buồn. Dù chúng ta là số lớn, số bé nhưng chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau.
- Đúng đấy! Tất cả cùng reo lên.
Thế rồi các chữ số lại chơi đùa với nhau vui vẻ như trước.
Mèo con ngồi bên một hốc cây, trên tay chú là quyển sách tậo tô rất mới, rất đẹp. Mèo con ngắm nghía một lúc rồi “soạt! soạt!”, chú ta xé quyển sách. Thấy vậy, bác Gà trống đang kiếm mồi gần đó liền hỏi:
– Cháu làm gì thế?
– Dạ cháu xé sách để gấp đồ chơi đấy ạ! – Mèo con trả lời.
Rồi Mèo con hớn hở ngắm những con vật vừa gấp của mình. Còn bác Gà Trống thì nghiêm mặt nhắc:
– Vậy là chú đã làm hỏng quyển sách rồi đó! Phải biết giữ gìn sách vở chứ!
Mèo con cầm đồ chơi cạhy đi. Vừa đi chú ta vừa lẩm bẩm: ”Có thế mà bác Gà Trống cũng mắng. Mình xé quyển sách thì có gì ghê gớm đâu?”. Bác Gà Trống nghe thấy những lời đó liền nói với theo:” Đúng là một chú Mèo không biết nghe lời, hư quá!”.
Tối hôm đó, nằm trên giường. Mèo Con cứ thắc mắc mãi: “Mình cẳng làm điều gì xấu cả. Vì sao bác Gà Trống lại bảo mình hư nhỉ?”. Rồi chú ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ. Mèo con thấy những bức tranh và chữ cái quen thuộc cảu quyẩn sách hiện ra. Ai cũng trách móc chú và bảo lần sau không làm bạn với chú nữa.
Tỉnh dậy, Mèo Con vội tìm những mảnh giấy rách đem dán lại. Chú đưa cho bác Gà Trống xem:
– Bác Gà Trống ơi! Cháu đã dán lại quyển sách rồi này!
BÁc Gà Trống nhìn quyển sách tỏ vẻ rất ngạc nhiên rồi lắc đầu cáhn nản. Thì ra Mèo Con đã dán nhầm lung tung, trang nọ lẫn trang kia, mảnh nọ chồng lên mảnh kia. Rồi bác Gà Trống châm rãi bảo:
– Sách vở là người là bạn tốt. luôn mang đến cho chúng ta nhiều điều bổ ích. Nếu lỡ tay làm rách thì chớ có dán lại ẩu như thế này nhé!
Mèo Con ngượng ngiụ nhìn bác Gà Trống khẽ nói:
– Vâng ạ! Cháu hiểu rồi ạ!
Từ đó, Mèo Con không xé sách nữa mà học xong, chú lại cất đi cẩn thận.