Vào đầu năm 1954, thời tiết chuyển sang mùa xuân, nhưng ở Việt Bắc, cái lạnh vẫn còn nồng nàn. Cơn gió bắc mạnh mẽ, những hạt mưa phùn lạnh buốt, Bác vẫn miệt mài làm việc, ánh đèn trên nhà sàn chiếu rọi. Bác khoác chiếc áo bông cũ kỹ, điếu thuốc lá luôn nằm trong miệng, tiếng máy chữ kềnh cằng, kềnh cằng…
Mặc dù trời lạnh, nhưng khi đứng gác bên Bác, tôi cảm thấy lòng ấm áp. Bước đi quanh lán, tôi đột nhiên trượt chân vào một cái hố tránh máy bay. Trong lúc tìm cách bò lên, có tiếng bước chân đến gần. Một câu hỏi phát ra:
- Chú ngã đau không?
Chưa kịp nhận biết là ai, tôi cảm nhận hai bàn tay của Bác nghiêng ngả vào hai bên nách, bờ râu chạm nhẹ vào má tôi. Khi tôi ngỡ ngàng, nhận ra Bác không khoác áo bông, đang đi dép tất, một chân guốc, một chân trần, nước mắt tôi tuôn rơi. Kéo tôi lên, Bác hỏi:
- Chú ngã có đau không?
Bác sờ soạng khắp cơ thể tôi, vỗ nhẹ chân, tay tôi. Rồi Bác nói:
- Chú ngã đau lắm. Ngồi xuống đây, để Bác bóp chân giúp chú. Ngồi xuống! Ngồi xuống!
Tôi tròn mắt, không tin vào tai mình. Bác Hồ ơi! Bác thật lòng quan tâm đến chúng cháu!
Tôi trả lời:
- Xin lỗi Bác, cháu không sao ạ. Rồi tôi cố gắng bước đi, để Bác yên tâm.
Bác cười nhẹ và nhấc mày: “Làm mọi việc, chú phải cẩn thận”. Bác quay đi.
Tôi đứng nhìn theo Bác, đến khi tiếng máy chữ của Bác vang lên, kềnh cằng, đều đều giữa đêm Việt Bắc.
Bài học kinh nghiệm: Bác Hồ, người lãnh tụ tuyệt vời của dân tộc, luôn tràn đầy tình thương vô bờ dành cho nhân dân và đồng bào. Đối với các chiến sĩ, Bác luôn chăm sóc như một người cha đối với con cái. Ngay cả trong thời tiết lạnh giá, khi biết có chiến sĩ ngã, Bác đã không ngần ngại lao đến để quan tâm, quên mất cả áo choàng và vội vã đến không mang guốc. Tình thương của Bác đã khiến mọi người yêu mến và trân trọng vị lãnh tụ già của họ. Câu chuyện cho thấy tình yêu thương và quan tâm là quan trọng, hãy lan tỏa tình thương và quan tâm của bạn cho mọi người, kể cả là người lạ, và bạn sẽ nhận lại nhiều hơn bạn mong đợi.